' Chồng Ơi, Em Xin Lỗi, Em Không Còn Là Cô Gái Anh Yêu Khi Xưa Nữa

Sau không ít lần đắn đó, em đưa ra quyết định viết lá thư xin lỗi này. Em xin lỗi vì chưng em không thể là cô nàng mà lúc xưa anh đã có lần ngỏ lời yêu, không hề là cô nàng mà anh đã quỳ xuống ước hôn nữa.

Bạn đang xem: Chồng ơi, em xin lỗi, em không còn là cô gái anh yêu khi xưa nữa

Em không chắc chắn lắm nhưng cô gái ấy không phải đã tan đổi mới đi mà dường như chỉ là đang tiến mang đến định nghĩa của một tín đồ mẹ. Khi mới gặp mặt nhau, em nỗ lực để gây ấn tượng với anh bằng cách luôn mặc bộ cánh mà em vừa lòng nhất, tóc phải luôn luôn được thẳng thớm và gương mặt luôn cần trang điểm.


*

Khi mới gặp gỡ nhau, em nỗ lực để gây ấn tượng với anh bằng cách luôn mặc đôi cánh mà em vừa lòng nhất, tóc phải luôn luôn được trực tiếp thớm và gương mặt luôn đề nghị trang điểm (Ảnh: Internet)


Giờ thì em tiếp tục diện các cái quần yoga mà thực tế em chỉ vắt từ bộ quần áo ngủ sang chúng mà thôi. Trong tâm địa em đang ao ước bào trị rằng phục trang năng hễ sẽ hợp lý hơn trong hoàn cảnh này.

Trang lăn tay được dành riêng cho những dịp quan trọng đặc biệt và thậm chí, chúng ta vẫn thường rất vội mang đến nỗi em chỉ có thể đắp lên mặt không nhiều kem dưỡng độ ẩm dưỡng da, mascara với son môi. Vậy là xong.

Tóc em luôn có một kiểu đặc trưng: bươi túm không còn lên và thậm chí trông em lúc ấy cũng chẳng thể nào xinh xắn, đáng yêu và dễ thương như đông đảo cô người mẫu cột mẫu mã tóc tương tự trên những trang tạp chí. Đó là một trong những kiểu rất là lộn xộn.

Em biết em không hề dành nhiều thời gian cho anh như đang từng. Em biết trông em luôn mệt mỏi. Em trung thực xin lỗi anh. Nhưng em mong muốn rằng anh có thể hiểu, em làm toàn bộ mọi thứ bởi vì anh.

Cơ thể của em ko còn đáng yêu như sinh viên nhưng mà anh chạm mặt khi xưa vày em đang trao nó cho cô con gái út của chúng ta.

Em không tồn tại thời gian nhằm ngồi trước gương vày em còn phải thao tác làm việc để cách tân và phát triển cơ sở gớm doanh, củng nạm tài thiết yếu cho bọn chúng ta.

Em mặc áo quần tập cả ngày là vày em bắt buộc làm hai trọng trách và không chỉ có vậy là phải để dành tiền, bảo đảm an toàn hai cô đàn bà có cuộc sống thường ngày tốt nhất.

Mỗi ngày em những như thế.

Nhưng em ko sao vị em hiểu được dù sao đi nữa, anh cũng vẫn yêu thương người thiếu nữ mới mẻ này. Từng ngày anh phần nhiều khen em đẹp và dù em ko thấy thoải mái và dễ chịu lắm tuy thế em vẫn trân trọng gần như lời yêu thương kia của anh.

Mỗi ngày em thấy anh xem lũ trẻ nghịch đùa, em nhận biết trong đôi mắt anh như muốn nói rằng anh có tất cả mọi thứ mà anh mong mỏi trên cõi đời này. Em tự hào vày mình đã có thể giúp anh.

Và anh biết không, anh cũng không hẳn người lũ ông mà em đã chạm mặt đâu.

Anh không còn sống cho chính mình mà cuộc đời anh lúc này là sống vì chưng gia đình. Anh vẫn thường xuyên trưởng thành, chín chắn hơn và em vô cùng vinh dự khi được cùng anh trong chuyến hành trình này.

Xem thêm: Nấu cháo đậu bắp cho bé : con tăng cân, không lo táo bón, cho trẻ ăn đậu bắp có tốt không

Anh là tảng đá béo và em biết anh đã luôn mang lại sự bình an cho gia đình dù cho cuộc sống thường ngày này có giông bão ra sao.

“Chồng ơi, em xin lỗi!”, trường hợp tìm được gặp chồng, chắc chắn cô vẫn nói câu này đầu tiên, và cũng chính là lần trước tiên cô tất cả ý định xin lỗi chồng.


Ai chạm mặt Hân đều phải sở hữu chung một dìm xét, đó là 1 trong những người thiếu nữ đầy đậm chất cá tính và dạn dĩ mẽ, từ bỏ tin. Chính nhờ những điều ấy cộng thêm năng lực chuyên môn và hình thức bề ngoài khá xinh xắn mà lại chỉ hơn 30 tuổi, cô đã có đề bạt có tác dụng hiệu phó một trường cấp cho hai.

Giàu có, con ngoan, ck hiền lành lại làm bình thường trường, vợ ck thương yêu nhau, mái ấm gia đình Hân biến hình mẫu cho chiếc họ và bà nhỏ lối xóm. Chuyện tưởng chẳng tất cả gì nhằm nói nếu như một ngày, chồng Hân không đưa solo li hôn.

Trong khi Hân là 1 trong những nữ hiệu phó năng động, thân mật thì ông xã cô - Tuấn lại cam phận làm một gia sư bình thường. Sau giờ dạy, Tuấn lại chạy về nhà, âu yếm hai người con nhỏ, lo chợ búa, cơm nước và… đợi bà xã về. Đối cùng với anh, con và gia đình mới là điều quan trọng. Mặc dù nhiên, Hân dường như không mấy vui khi thấy ck không bao gồm chí tiến thủ. Những lần, cô cũng đề bạt anh cùng với hiệu trưởng, xem xét cho anh vào Đảng tuy vậy anh phần đa thờ ơ. Dẫn anh tham gia các cuộc tiệc tùng thì được một thời gian anh lại tìm cớ... Chuồn mất. Hân mất khía cạnh với các sếp đề xuất dần dà cũng không muốn dẫn ông chồng đi nữa. Nhưng trong lòng thì dần dần khinh thường chồng.

Một lần, khi tiếp những vị "mạnh thường quân" ủng hộ mang lại trường về trễ, nhìn ông chồng đang tắm những con nhưng mà cô lại thấy chán ghét. Nguyên nhân cô lại chọn một người bọn ông hèn nhát như vậy, chỉ biết chui rúc vào xó xỉnh nhà mà lại không dám ra bên ngoài xã hội, không thể làm cô tự hào. Bực dọc, cô đập mạnh cái cặp xuống bàn, hai con ngơ ngác con quay ra nhìn. Cô hét: “Nhìn gì nhưng mà nhìn, tắm mau còn dọn cơm ăn. Bạn thì mệt nhọc quá thể, bạn thì mừng cuống quá mức”. Phương diện Tuấn se lại, niềm vui tắt trên môi bố bố con.

*
Hân dường như không mấy vui lúc thấy ông xã không bao gồm chí tiến thủ (Ảnh minh họa).

Dọn cơm ra, cô nói mệt yêu cầu không nạp năng lượng chung mà vào trực tiếp phòng. Nhớ lại cảnh vợ người ta được sánh bước bên chồng, lạc quan khoe người lũ ông của chính bản thân mình giỏi giang ra sao mà cô thèm. Cần chi ck cô được một phần như họ.

Sự khinh thường thường dành cho ông chồng càng lúc càng lớn mỗi khi cô về nhà. Quan sát thấy chồng bón cơm trắng cho nhỏ ăn, vệ sinh nhà với dọn dẹp, cô lại thấy chán nản. Thậm chí Hân không còn muốn nói chuyện với chồng nữa.

Lên trường, lúc nghe các cô gái khen chồng mình giỏi, biết chuyên lo, vun vén cho gia đình, cô lại cười cợt khẩy: “Ôi dào! dòng ngữ ấy tất cả vứt cũng chẳng ai nhặt. Chả biết đầu óc để đâu mà suốt ngày chui vào xó nhà, chưa biết hai chữ tiến thủ viết như vậy nào” cơ mà không quan sát thấy chồng sau lưng. Các thiếu nữ đồng nghiệp đều không đồng ý thương nuốm cho Tuấn, còn anh im lẽ đặt lên trên phòng hội đồng ngồi một mình.

Đêm đó, anh đi nhậu cùng với bạn. “Mình lo cho gia đình là không đúng sao? Cô ấy tiến thủ để rồi quăng quật bê bé cái, tác phẩm thì tốt sao? bé mình cứ chạm chán mẹ là nem nép, mặt hại sệt ngần ngừ bị mẹ mắng dịp nào. Dạy học trò thì cô ấy mượt mỏng, mà dạy con chừng vài ba phút là nghe con khóc. Mình chỉ cần một người bà xã hiểu chồng, một người người mẹ thương con chứ không đề xuất một bà hoàng làm việc trong nhà. Còn nếu không vì nhị đứa con, kiên cố mình ko trụ nổi”, Tuấn thở than với bạn.

Điện thoại reo, vừa bấm máy, anh đang nghe con trai lớn đã khóc. “Ba ơi, em Sóc bị bà bầu đánh vày không chịu đựng ăn, em ấy khóc những lắm, bà bầu giận nên cấm đoán em ấy nạp năng lượng nữa mà lại đi chấm bài xích rồi, em ấy cứ đòi bố mãi”. Anh cấp vã về nhà lúc nghe con nói. Cho tới nhà, một bãi mặt trận hiện ra trước mắt. đĩa cơm còn hơn nửa, thằng lớn, con bé xíu nước đôi mắt nước mũi tèm nhem, giấy ăn vứt mọi phòng. Tiếng vk quát lịch sự sảng vọng ra tự phòng có tác dụng việc: “Im hết cho tao làm, nghe ko hả? Ăn đòn nữa bây giờ!”. Thấy con rúm mình vị sợ, Tuấn ko thể chống chịu nổi nữa.

“Cô cách ra đây ngay!”, anh hét to lớn đủ để hàng xã nghe thấy. Nghe tiếng chồng, Hân mở cửa bước ra với vẻ mặt bực dọc, vừa thấy chồng, cô mắng xa xả: “Anh đi đâu giờ này new về, biết công chuyện tôi nhiều lắm không? Tôi ko dư thời hạn đâu mà chăm sóc con. Đó là quá trình của anh, một người ông chồng chỉ biết chui rúc xó bếp như nhỏ chuột nhà”.

*
Đọc lý do trong lá solo ly hôn của ck mà cô nhức nhói trong thâm tâm (Ảnh minh họa).

Mắt Tuấn đỏ vằn lên giận dữ: “Cô nói gì?”. “Tôi nói tôi khinh thường xuyên anh vị anh là nhỏ chuột nhà, nếu như anh là thằng đàn ông thiệt sự thì ra bên ngoài kiếm tiền đưa về đây cho bà xã con. Đừng bao gồm đứng kia giở giọng này tê với sếp của anh ý đấy...”. Bốp, mắt Hân như hoa đi, cô loạng choạng bởi vì cái tát như trời giáng của Tuấn. Chưa kịp tỉnh hồn thì Tuấn đã vứt đi. Đêm đó, anh ko về nhà. Hai đứa con khóc đòi ba suốt đêm làm cho Hân lo thật sự. Có lẽ cô vẫn quá lời, nhưng lại đó là việc thật. Ở trường, cô là sếp của Tuấn với tiền lương cũng rộng anh.

Hôm sau lên ngôi trường Hân sẽ nghe thầy hiệu trưởng thông tin Tuấn xin nghỉ làm. Lần này, Hân choáng ngợp thật sự. Không ngờ ông chồng cô lại cả gan làm cố kỉnh mà không báo mang lại cô biết. Chảy giờ làm, cô gấp vã đi đón con. Dẫu vậy tới ngôi trường thì nghe cô giáo nói hai anh em đều vẫn được ba đón đi rồi. Hân mừng thầm, vị con, Tuấn lại sẽ trở lại nhà nhanh chóng thôi, khi đó, cô vẫn "tính sổ" chiếc vụ xin nghỉ làm cho và đánh cô. Còn bây giờ, cô vẫn đi buôn bán giải stress.

Nhà vắng tanh tanh, buổi tối om, chỉ tất cả lá 1-1 xin ly hôn đặt ngay ngắn bên trên bàn. Đọc lí vày mà Hân thấy đau nhói: "Không được bà xã tôn trọng, không đưa về hạnh phúc và may mắn tài lộc như vợ mong muốn muốn. Cảm xúc ức chế lúc sống với cùng 1 người vk quá lân quyền". Đồng thời, vào đơn chồng cô cũng đòi nuôi cả hai đứa con.

Lao xuống đường như điên như dại, Hân phải đi tìm lại ba thân phụ con. Cô thiết yếu mất họ được. Đến bây giờ, cô mới hiểu cảm xúc mất đuối nó khổ sở ra sao. “Chồng ơi, em xin lỗi!”, trường hợp tìm được chạm mặt chồng, chắc chắn rằng cô sẽ nói câu này đầu tiên, và cũng là lần thứ nhất cô có ý định xin lỗi chồng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *